[Mùa hè đẹp nhất là cầm trên tay giấy báo trúng tuyển vào
trường mình yêu thích]
Khi chỉ còn hai tháng nữa là đến kì thi tốt nghiệp, ngồi
trong lớp nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi nhìn ra một khoảng trời, sân trường những
cây xà cừ lá vàng cũng rụng xuống, thay chỗ cho những chiếc lá xanh đầy sức sống.
Cả trường tôi lúc đấy chỉ có hai cây hoa phượng, dưới cái nắng của ngày hè những
bông hoa phượng lại càng thêm đỏ làm đỏ rực cả một góc trời. Bây giờ mỗi khi
nhìn thấy cây phượng ngoài đường, lòng tôi không khỏi bâng khuâng, xôn xao nhớ
về một mùa hè đầy ấp những kỉ niệm vui, buồn của tuổi học trò, độ tuổi mà tôi
hay gọi là vô lo vô nghĩ. Kí ức lại tràn về trong tôi và biến thành những nỗi
nhớ thương da diết về khoảng thời gian đã qua.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình làm nông dân. Không phải
giàu có gì, nhưng mà tôi rất hài lòng với cuộc sống đó. Có tôi một câu nói tôi
luôn nhớ đó là “Nhìn lên cuộc sống mình chưa bằng ai, nhưng nhìn xuống mình đã
may mắn hơn rất nhiều người rồi!”. Bố mẹ tôi làm nông dân, nên mùa hè dưới cái
nắng nóng, oi ả như thế này thực sự rất vật vả. Đáng lẽ tôi không được học tiếp
đại học và định đi Nhật, tôi đã có dự định ấy từ lớp 11 và đã đi học tiếng Nhật
với một số bạn rồi. Nhưng giai đoạn đó tôi quá ham học và điểm số cũng gọi là
cao trong các kì thi. Nên tôi đã nói chuyện lại với Ba mẹ để cho con học tiếp.
Tôi nói: “Ba mẹ cứ để con đi thi, nếu đậu thì con học tiếp, còn nếu không
thì…”. Thế rồi, mẹ tôi đã nói với ba: “Mình chỉ có duy nhất một đứa con trai,
thôi thì cứ cho nó đi học, bằng bạn bằng bè để sau này vợ chồng mình không phải
ân hận”. Cuối cùng thì ba mẹ cũng đồng ý. Và cuối cùng thì tôi cũng đậu đại học.
Trong niềm vui sướng đó, tôi không cầm được nước mắt, ôm trầm lấy ba mẹ. Tuy ba
mẹ rất vui mừng nhưng tôi biết đằng sau niềm vui ấy là những ánh mắt buồn đầy
lo lắng. Tôi tự hiểu được rằng, từ đây đôi vai ba mẹ tôi lại thêm gánh nặng.
Không hiểu sao mỗi lần nhìn ba mẹ mà khóe mắt tôi lại cay cay.
Cả cuộc đời ba mẹ nhọc nhằn vì con, mong sao con mình sẽ
khôn lớn thành người. Mỗi lần nghĩ như vậy tôi lại thầm nhủ mình phải học thật
tốt để không phụ lòng ba mẹ. Tôi lại nhớ những bữa cơm đơn sơ, giản dị nhưng chất
chứa bao nhiêu tình cảm và những lời động viên. Mùa hè đến, với những buổi chiều
cùng đám bạn thả diều, cùng nô đùa bơi lội bên dòng sông, phủ hai bên bờ là những
ruộng lúa xanh ngắt đang xào xạc mỗi khi gió về, mùi thơm của những bông lúa
non, tiếng chim líu lo, cùng tiếng diều sáo làm cho không gian trở nên thật
lãng mãn. Chúng tôi nằm trên bãi cỏ, êm ái và dễ chịu nhưng vẫn đôi chút ngứa.
Những ánh mắt xa xăm ấy nhìn lên bầu trời, ước mơ như những cánh diều bay cao
và bay xa như không có gì có thể ngăn cản được niềm tin, cố gắng và sự nổ lực
mãnh liệt của chúng tôi. Thế rồi cũng qua những ngày tháng đó cũng qua, tôi đi
nhập học, bắt đầu một cuộc sống xa quê nơi thành phố phồn hoa xa lạ….
_Xanh Dương_🌱
Nguồn ảnh: Pinterest
