1. Ngồi cạnh bố xem tivi, nghe bố nói: “Con vặn to tiếng lên hộ bố, bố không nghe rõ nữa rồi.” Lúc đó tôi mới chợt nhận ra, đôi tai từng gọi tôi dậy mỗi sáng nay đã yếu đi nhiều.
2. Có lần tôi nằm ngủ quên trên sofa, bố lay tôi dậy, giục: “Lên giường mà ngủ, bố không bế được con nữa rồi.” Câu nói ấy nhẹ nhàng, nhưng khiến tôi giật mình… Hóa ra người từng bế tôi khắp nơi nay đã mỏi lưng, yếu vai.
3. Ngày trước, thỉnh thoảng bố nhờ tôi nhổ tóc bạc. Vài phút thôi là xong. Còn bây giờ, bố cười bảo: “Giờ mà nhổ thì hói mất đầu rồi, bố già rồi con ạ.”
4. Có lần tôi về nhà, vali nặng quá, bố xách giúp một đoạn mà mỏi vai, phải ngồi xoa bóp cho đỡ đau. Khi ấy tôi bỗng nhận ra, “siêu nhân” của đời mình cũng chẳng thể thắng nổi sức mạnh của thời gian.
5. Rồi một ngày, tôi thấy lưng bố đã còng nhiều hơn, vết chân chim hằn sâu nơi khóe mắt, nghe tiếng ho dằn vặt mỗi khi trái gió trở trời. Những khoảnh khắc ấy khiến tôi sợ... sợ rằng thời gian dành cho bố con tôi bên nhau chẳng còn bao nhiêu.
—
✍️ thedonutnose
📸 Photo by: Nguyễn Thắng