Ngày ấy, sáng nào ngủ dậy không thấy mẹ đâu, hai anh em chúng tôi cũng chạy ra hỏi bà. Bà bảo mẹ đi chợ từ sáng sớm rồi. Chúng tôi lại thấp thỏm, đứng ngồi không yên, nhìn ra đầu ngõ ngóng mẹ. Mới nghe tiếng pô xe máy từ xa, mấy đứa đã đồng thanh, “Aaaaa... mẹ về!”, phải công nhận một điều nghe rõ và nhớ như in tiếng xe máy nhà mình mà không nhầm đi đâu được😆. Rồi chẳng ai bảo ai, chúng tôi liền chạy ra ngó vào chiếc làn nhựa đỏ của mẹ, xem hôm nay mẹ mua cái gì, có mua bánh cho anh em tôi không.
Một ít rau bắp cải, một mớ tép đồng, vài miếng đậu phụ, một ít thịt xay,... Thế mà chúng tôi chẳng thấy có chiếc bánh nào ở trong làn cả. Hai đứa mặt buồn thiu, kiểu phụng phịu.🤭😶🌫️
Mẹ: “Ơ hay mấy đứa này, sao không xách làn vào cho mẹ?”
Chúng tôi: “Mẹ không mua gì cho bọn con à?”
Mẹ: “Có mấy cái bánh bao, với cốc chè thập cẩm ở trong đấy, tìm kĩ vào xem nào.”🙄
À, thì ra mấy chiếc bánh rán nhỏ xinh núp sau bó rau bắp cải xanh tươi mơn mởn. Mặt hai đứa rạng rỡ hẳn, nụ cười tươi rói. Mẹ cũng không quên nhắc hai đứa lấy bánh đúc lạc và tương chấm cùng mang vào mời bà. Chiếc bánh bao nhìn núng nính, lớp vỏ dày cùng với nhân đậu xanh thơm béo cứ tan vào trong miệng, miếng bánh đúc lạc núng na núng nính chấm với tương bần bùi bùi, ngầy ngậy và cốc chè thập cẩm có rắc thêm dừa khô thanh thanh mát mát ở cuống họng, chỉ muốn ăn thêm chứ chẳng muốn dừng lại.
Trong cái làn đi chợ của mẹ đầy ắp những thứ bánh trái mà chúng tôi hay gọi là những thức quà xa xỉ. Vì phải ngoan, phải làm được việc tốt, hay đạt điểm giỏi mẹ mới thưởng cho.
Bây giờ lớn lên thành phố học sống xa quê, mỗi lần về nhà với mẹ, tôi vẫn thích cảm giác dậy thật sớm rồi ngóng mẹ đi chợ về, để xem bên trong chiếc làn thần kỳ của mẹ có gì. Vẫn câu nói thân thương năm ấy, “Mẹ mua ít bánh bao nhân đậu với chè thập cẩm, mấy đứa bỏ ra mà ăn sáng.”
Thế mới thấy, dù có lớn thế nào thì chúng ta vẫn là những đứa trẻ khi nhận được quà.
🏠 Nơi nào có mẹ, nơi ấy là nhà - Hạ Mer
Reup Nguyễn Bá Công
Ảnh: Pinterest

Lâu rồi chị mới được đọc một status mà giúp c gợi lại bao kỉ niệm đấy, cái cảm giác ngóng mẹ đi chợ về không từ nào có thể diễn tả được luôn í. Mẹ chị thì không đi chợ từ sáng sớm mà thường là ăn sáng xong mới đi chợ chuẩn bị cho bữa trưa và bữa chiều, tất nhiên là không thể thiếu những thức quà vặt roài, nào là chè thập cẩm, chè hoa cau, bánh rán, bánh đúc, bánh đa,... ui nhiều lắm (hôm nào mẹ quên ko mua là hôm đấy 2 chị e buồn thối ruột, mất niềm tin vào cuộc sống luôn:))
Haizz nhớ mẹ, nhớ nhà quá:(((
em cũng nhớ nhà, từ lúc nhập học em mới về có dịp tết năm ngoái thoy.. 30/4 - 1/5 mà về dc thì emm về